Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Cha hay mẹ?

- Theo chị, việc giáo dục con cái là trách nhiệm của cha hay mẹ?

- Đương nhiên là cả hai rồi, mà sao chị lại hỏi tôi câu đấy?

- Ý tôi là việc đôn đốc, nhắc nhở, kèm cặp con học hành ở nhà hằng ngày cơ.

- Thì tùy mỗi nhà, ai có thời gian hơn thì người đó sẽ đảm đương việc này.

- Bây giờ ai cũng bận, làm gì có thời gian, quan trọng là cha mẹ phải biết quan tâm đến con, có thể nói là hi sinh bản thân đi một chút (công danh, sự nghiệp, bạn bè, sở thích, …) để gần gũi con, chia sẻ với con về những khó khăn trong việc học cũng như trong các mối quan hệ với bạn bè của nó…

- Vậy thì chắc chắn mẹ là người làm được việc đó tốt hơn cha rồi.

- Tôi cũng nghĩ như chị, còn nhớ câu “Tương lai của con cái là công trình đồ sộ của các bà mẹ.”, mới nghe qua thì có vẻ như câu này đề cao công lao của người mẹ trong sự thành đạt của con cái, chẳng thấy bóng dáng người cha đâu cả. Nhưng tôi lại nghĩ câu đó như một lời nhắc nhở các bà mẹ về trách nhiệm của mình trong việc dạy con. Đa số trong các gia đình có mẹ quan tâm đến việc học của con thì con cái trưởng thành hơn. Tất nhiên  bên cạnh sự ân cần, dịu dàng và kiên nhẫn của mẹ thì không thể thiếu sự nghiêm khắc và định hướng của cha, “Một lời cha bằng ba lời mẹ” mà chị.

- Thế tại sao nhiều trẻ mồ côi, chẳng ai dạy dỗ hay định hướng mà vẫn học giỏi, vẫn đỗ Thủ khoa, vẫn là Thạc sĩ, vẫn là Tiến sĩ được?

- Đấy là những người có ý chí, nghị lực, biết tự định hướng cho bản thân, biết vươn lên trong cuộc sống… mà ai cũng yêu mến và ngưỡng mộ. Tôi đang nói với chị về bọn trẻ luôn được sống trong sự đủ đầy về tinh thần, về điều kiện vật chất…nhưng thiếu kĩ năng sống, thiếu sự trải nghiệm ngoài xã hội cơ.

- Đúng là phải cả cha, cả mẹ cùng giáo dục thì chúng mới nên người được. Hình mẫu và uy lực của cha luôn phải song hành cùng với sự dìu dắt, bảo ban bền bỉ của mẹ trên đường học hành của con.

- Thôi, tôi phải về xem mấy đứa học hành thế nào đây chị ạ.

KTT

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011

Con cảm ơn mẹ

Con cảm ơn vì mẹ đã luôn bên con, động viên và khích lệ con.

Con cảm ơn vì mẹ đã đặt niềm hi vọng nơi con để con cố gắng vươn lên.

Con cảm ơn vì mẹ đã nói cho con biết những thử thách gian nan trên đường đời.

Con cảm ơn vì mẹ đã không trách mắng con khi con làm sai điều gì mà tế nhị nhắc nhở bảo ban con.

Con cảm ơn vì mẹ đã lo lắng và nhắc con mua thuốc khi thấy con gầy vì làm việc vất vả.

Con cảm ơn vì mẹ đã vì con mà trăn trở và lo lắng cho công việc của con.

Con cảm ơn vì mẹ luôn nhắc nhở dạy bảo cho con những điều hay lẽ phải.

Con cảm ơn vì mẹ đã gieo niềm tin để con luôn vững bước trên đường đời.

Con cảm ơn vì mẹ đã dạy cho con biết làm việc nghĩa và có ích cho cộng đồng.

Con cảm ơn vì mẹ đã dạy con biết nhận lỗi và sửa lỗi.

Con cảm ơn vì mẹ đã dạy con biết cảm ơn cả những người coi thường mình.

Con cảm ơn vì mẹ đã dạy con biết yêu thương mọi người.

Con cảm ơn vì mẹ dạy con lòng trắc ẩn.

Con cảm ơn vì mẹ đã dạy cho con biết phải trái, sáng tối trong trường đời.

Con cảm ơn vì mẹ đã luôn nghĩ về con.

Con cảm ơn vì mẹ không trách con khi con chưa gọi điện cho mẹ mỗi ngày.

Con cảm ơn vì mẹ đã hiểu lòng con.

Con muốn cảm ơn mẹ thật nhiều...

Và con muốn nói với mẹ rằng: con yêu và nhớ mẹ nhiều lắm.

KTT