Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

Có lỗi

- Nhiều lúc thấy có lỗi với con quá chị ạ.
- Sao thế? Tôi thấy chị cư xử với con cái đúng mực lắm cơ mà.
- Hôm nọ, vừa đi công tác về, thằng con lớn chạy ùa ra, ôm chầm lấy mẹ, hít hít hà hà, hôn lấy hôn để vào má mẹ, mồm liến thoáng: "Con nhớ mẹ lắm! Con nhớ mẹ lắm!"
- Chị sướng thế còn gì. Chả bù cho tôi, có đi đâu cả tháng về con cũng chẳng buồn hỏi lấy một câu, có khi mình phải chào nó trước.
- Vậy mà... tôi đang mệt nên gạt con ra và quát: "Lùi ra, để cho mẹ còn thở, mẹ đang mệt đứt cả hơi đây này." Thằng bé rơm rớm nước mắt, nửa định buông mẹ ra, nửa lại thôi, nhưng rồi nó quyết định buông mẹ ra và chạy biến vào trong phòng riêng. Lúc đó tôi cũng chẳng buồn để ý đến thái độ của con, mãi đến lúc ăn cơm, nhìn quanh chẳng thấy con đâu tôi mới tìm nó. Thấy mắt thằng bé đỏ hoe, hỏi nó tại sao nó chẳng nói chẳng rằng. Nó buồn lắm thì phải.
- Thì rõ là thế, đến người lớn mình mà bị phũ thế còn buồn nữa là trẻ con.
- Mấy hôm nay nó chẳng trò chuyện gì với tôi cả, tôi cố ý chọc cười nó hoặc tếu táo cho nó quên chuyện đó đi nhưng thằng bé vẫn cứ lánh mẹ.
- Vậy là con chị nó nhạy cảm và hay cả nghĩ nên mới thế chứ nhiều đứa, mẹ quát thế chứ quát nữa vẫn cứ nhơn nhơn rồi quên ngay ấy mà.
- Vậy nên tôi mới thấy mình có lỗi, giờ tôi phải làm thế nào hả chị?
- Thì chị gần gũi, yêu thương nó rồi nó hiểu ra và tha thứ cho chị thôi mà.
- Tôi cũng làm thế rồi nhưng thằng bé vẫn không thay đổi, có lẽ từ giờ trở đi sẽ chẳng bao giờ tôi lại được nó ôm hôn như thế nữa.
- Có gì đâu mà chị cứ nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế?
- Nhiều khi người lớn mình cứ nghĩ là chuyện nhỏ nhưng thực ra đó là cả một vấn đề lớn đấy chị ạ. Khi đứa trẻ được người lớn công nhận cảm xúc của nó, nó cảm thấy được chia sẻ, cảm thấy mình được tôn trọng và nó sẵn sàng làm theo những điều người lớn mong muốn.
- Có mấy ai nghĩ được như chị đâu.
- Thế cho nên nhiều bà mẹ kêu là sao thời nay con cái chẳng biết nghe lời gì cả.